Mỗi lần con ốm là các bà mẹ lại phát sốt theo con, nào là gọi điện về nhà xem con còn sốt không, có ăn được không, rồi lại gọi cho bác sĩ, hỏi có thuốc gì khác nhanh hơn không, có cách chữa nào nữa không, sau đó tiếp tục lùng sục trên mạng, ráo riết đi hỏi kinh nghiệm người khác, v.v… và v.v…
Hội chứng thuốc
Thật hiếm bà mẹ nào có thể bình tĩnh khi con bị bệnh. Lo lắng, dằn vặt, hoang mang, mệt mỏi, ước ao mẹ có thể đau ốm, ho sốt thay con…
Từ môi trường vô trùng và an toàn nhất là bụng mẹ, bé yếu ớt nhập cuộc với môi trường mới, bụi bặm, ô nhiễm, nóng lạnh thất thường. Em bé rất dễ nhiễm bệnh. Sổ mũi ròng ròng, có khi nước mũi xanh lè tanh lòm, ho xé ruột, rồi ói như cầu vồng, sốt cao tới 39, 40 độ, tiếng khở khò khè như viêm phổi, viên aminđan, viêm phế quản… rồi có khi tiêu chảy tới chục lần một ngày…

Mọi bà mẹ đều nghe như ruột mình thắt lại, những hậu quả xấu ám ảnh trong đầu. Phải dỗ dành, ép uổng miễn sao con ăn được vài muỗng cháo, rồi bé ho một cái, ói hết! Quần áo, ga giường, gối nệm tanh nồng, chua lòm.
Người thì bảo “kệ rồi nó khỏi.” Người lại bảo “phải dập ngay từ đầu bằng thuốc kháng sinh mạnh. Không dập ngay thì mai mốt nó sẽ nặng lên khổ lắm, hoặc rồi nó dai dẳng thành bệnh mãn tính!”… Các bà mẹ lại rối như mớ bòng bong.
Đưa con đi bác sĩ. Có bác sĩ kê đơn thuốc nhẹ, hết mấy tuần không khỏi bệnh. Có bác sĩ thì bảo, họ chẳng nghe thấy “có vấn đề” gì trong phổi con cả, chẳng qua để điều hòa thổi mạnh quá khi ngủ mà không buộc cho con cái khăn ở cổ. Có bác sĩ kê ngay kháng sinh khá nặng.
Sau này, thay vì đem con đi bác sĩ, các mẹ tự rút kinh nghiệm, rồi cho con uống thuốc: Trên 38,5độ là đặt thuốc hạ sốt, húng hắng ho là tống ngay thuốc ho, long đàm để chặn trước. Ho trên 1 tuần là có trong tay cả vốc thuốc kháng sinh… Chỉ đến khi có người hỏi: “Con bao nhiêu tuổi mà cho thuốc nặng thế?” thì các mẹ mới chột dạ…
Nhưng thuốc không phải chiếc chìa khóa vạn năng
Mẹ nào cũng thương con và lo cho con. Nhưng nếu dựa vào thuốc nhiều quá thì đó là mối nguy hiểm cho chính con mình.
Một bác sỹ có tâm từng khuyên: “Thuốc không mang lại sức khỏe! Bạn đừng can thiệp bằng thuốc sớm quá. Uống thuốc, dù đúng liều, đúng bệnh chăng nữa, cũng không hoàn toàn tốt. Khi bạn can thiệp sớm bằng thuốc là bạn đã làm giảm khả năng miễn dịch tự nhiên của con. Giảm khả năng miễn dịch tức là giảm khả năng chống chọi với bệnh tật la liệt ngoài cuộc sống sau này”.

Cứ tưởng tượng thế này, con vừa bước vào một trận chiến, chưa đánh đấm được gì, chưa hiểu tương quan lực lượng giữa ta với địch là thế nào, mẹ đã vội mang quân tới tiếp viện, trang bị toàn vũ khí hạng nặng. Thế là, trận chiến này con sẽ thắng vì có mẹ giúp sức, nhưng trên cả cuộc chiến suốt đời người thì chính mẹ đã tước đi của con cơ hội được luyện tập, được chiến đấu với virút, với bệnh tật.
Hơn nữa, thuốc nào cũng có những tác dụng phụ. Hãy thử đọc tờ hướng dẫn sử dụng dài dằng dặc mà xem, tác dụng phụ nào nghe cũng nguy hiểm cả. Ngay cả những loại thuốc đông y, không ghi tác dụng phụ, cũng không hẳn là không có tác dụng phụ đâu. Có những bà mẹ lớn tuổi cũng đang buồn rầu vì hàm răng xỉn màu do ngày nhỏ bị uống nhiều thuốc.
Tốt nhất là tìm được một thầy thuốc thực sự có tài, tâm, nếu xác định được những bệnh này do virút thì cứ để con tự “chiến đấu” thêm một thời gian, rồi xem tình hình thế nào, nếu con có vẻ thua cuộc, khi đó mẹ và thuốc hãy tới ứng cứu.
Các mẹ từng nghe những nguy hiểm nếu cơ thể bị suy giảm khả năng miễn dịch. Tại sao cùng hội đá bóng trong một cơn mưa mà có bạn ngày mai vẫn đi học ngon lành, có bạn sụt sịt cảm nguyên một tuần? Tại sao trong chuyến đi picnic, có bé đạp gai góc cũng vô tư còn con chỉ cần muỗi đốt, hay trầy xước tí teo mà cũng bị làm mủ hoài không khỏi? Đó chính là khả năng miễn dịch của mỗi người khác nhau.
Cuộc đời còn rất dài phía trước, các bà mẹ cần kiên nhẫn, và cũng tập cho các con kiên nhẫn, rèn luyện hệ miễn dịch tự nhiên để có đủ sức chiến thắng các thể loại virút sau này.
Theo mecon & luaam